Tập làm văn số 1 – Tự sự và miêu tả (làm ở nhà)
Dạy
Chủ đề 1:
Hãy kể một câu chuyện khiến bạn xúc động.
công việc tham khảo
Hôm nay, tôi về nhà với khuôn mặt buồn bã. Thấy vậy, mẹ hỏi tôi:
Chuyện gì đang xảy ra trong nhà vậy?
Tôi liền kể cho mẹ nghe về cuộc gặp gỡ bất ngờ và xúc động với Hiền, người bạn thân nhất của tôi suốt năm năm tiểu học.
Giờ giải lao hôm nay, như mọi khi, tôi xuống canteen uống nước. Khi đi ngang qua lớp 6C, tôi nhìn thấy một học sinh tóc dài, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin nhưng bị khuyết tật một phần cơ thể. Đó là cánh tay trái của anh ta, một khuôn mặt thanh tú trông quen thuộc mặc dù có những vết sẹo dài trên má. Như hụt hơi, tôi gọi: “Hiền”. Bạn quay lại, đôi mắt thẫn thờ, rồi chạy đến bên tôi và gọi “Trang”. “Đúng là Hiền”, không thể nhầm được, giọng nói, ngoại hình và đặc biệt là ánh mắt, không thể nhầm được. Chúng tôi nắm tay nhau, nhưng đúng hơn là tôi nắm tay phải Hiền vừa đi vừa nói chuyện. Tôi nhìn Hiền hỏi giọng nghi ngờ:
Tại sao bạn lại bị…?
Tôi chưa nói hết câu, Hiền đã cắt ngang:
Bạn muốn hỏi tôi tại sao tôi bị mất một cánh tay?
Tôi gật đầu. Rồi Hiền bảo:
Hè năm ngoái, mừng em đạt thủ khoa trong kỳ thi tốt nghiệp, bố mẹ cho em và anh trai đi dã ngoại ở Côn Sơn. Nhưng một tai nạn bất ngờ đã ập đến với gia đình tôi. Khi tôi trở về nhà, bố mẹ tôi, tôi và em trai tôi đã bị hai thanh niên say rượu đua xe đâm phải. Kết quả là mẹ và em gái tôi đã ra đi mãi mãi. Cha tôi bị mất chân, và tôi… tôi…
Đến đây Hiền chợt khựng lại, hai hàng nước mắt chảy dài. Đôi mắt long lanh trở nên buồn bã. Tôi cũng suýt khóc hỏi:
Cuộc sống của bạn thế nào?
Hiền nín khóc nói tiếp:
Lúc đó tôi cũng muốn chết nhưng lại nghĩ đến bố, đến cô giáo và các bạn. Ý nghĩ đó đã giúp tôi sống sót. Khi bố và tôi ở trong bệnh viện, đêm nào tôi cũng khóc. Lúc đó tôi mới hiểu cảm giác xa người thân là như thế nào! Sau 8 tháng điều trị, tôi được xuất viện. Mặc dù gia đình không khá giả, cha tôi bị bệnh trong bệnh viện, nhưng ông đã động viên tôi đến trường.
Lúc đầu, các bạn nhìn tôi như một con quái vật một tay với những vết sẹo. Nhưng sau khi biết hoàn cảnh của em, các bạn đã hỗ trợ và giúp đỡ em rất nhiều trong học tập.
Tôi đi học vào buổi sáng và buổi chiều tôi giúp dì bán bánh chuối gần trường.
Nghe xong câu chuyện, tôi rất cảm động và khâm phục ý chí của Hiền. Hết giờ ra chơi, tôi chào Hiền rồi vào lớp. Trai quay lại vẫy tay chào tạm biệt, Hiền cũng vẫy tay cười với tôi, một nụ cười chua chát.
Khi mẹ tôi nghe chuyện, bà rất buồn. Mẹ đã nói:
Các bạn hãy nhìn Hiền mà noi gương, cố gắng học tập tốt nhé
Qua câu chuyện này, tôi cũng muốn nhắn nhủ đến các bạn, hãy tuân thủ luật giao thông để không xảy ra sự việc đáng tiếc như Hiền nhé!
(Nhiệm vụ của học sinh)
Chủ đề 2:
Kể lại nội dung câu chuyện được ghi trong thơ mang tính chất tự sự (Đêm nay Bác không ngủ, Lượm,…).
công việc tham khảo
Chuyện xảy ra vào đêm diễn ra chiến dịch Biên giới cuối năm 1950, Bác trực tiếp ra mặt trận chỉ huy, theo dõi cuộc chiến đấu của quân và dân ta.
Tôi là một chiến sĩ trong đội bảo vệ Bác Hồ trong chiến dịch này. Bác và Bộ chỉ huy chiến dịch đã bám sát chiến trường chỉ đạo các trận đánh và bộ đội ta cũng hành quân theo Bác. Đêm nay, tôi và chú cùng ở trong một căn lán nhỏ bằng tre, lợp tranh giữa rừng. Buổi tối, được Bác cho phép đi ngủ, tôi nằm ngủ ngay bên bếp lửa. Sau một ngày hành quân vất vả, giấc ngủ đến với tôi thật nhanh và thật sâu. Sau một giấc ngủ dài, tôi chợt tỉnh giấc, thấy bếp lửa vẫn cháy sáng và Bác Hồ ngồi đó lặng thinh, trầm ngâm. Chợt tôi thấy Bác đứng dậy, bước thật nhẹ nhàng đến nơi các chiến sĩ đang nằm. Bác nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho anh em rồi trở về chỗ cũ ngồi gần bếp lửa. Ánh lửa bập bùng soi rõ bóng Bác trên vách tre. Bóng Bác như phủ lên những người lính đang ngủ và mang thêm hơi ấm cho mỗi người. Tôi vô cùng xúc động trước cử chỉ thân mật, đầy yêu thương của Bác. Tôi hỏi nhỏ: “Thưa Bác, Bác có mát không? Đêm khuya rồi, mời Bác ngủ một giấc để mai còn hành quân tiếp”. Bác Hồ nhìn tôi cười và đáp: “Con ngủ đi, khi nào Bác thức sẽ để cho Bác. Dù Bác có nằm Bác cũng không yên tâm vì Bác đang nằm trong trại bên cạnh. Lửa cháy, hàng nghìn đồng bào, hàng nghìn chiến sĩ Ngủ giữa rừng khuya gió lạnh mưa rơi Chỉ lá thay chiếu, áo mỏng thay chăn mới hiểu Vì sao Bác thức trắng đêm rồi tôi trằn trọc không ngủ được nữa vì tình cảm kính yêu Bác cứ trào dâng, tôi thức suốt đêm bên Bác và tôi cũng hiểu thêm điều này: “Đêm nay Bác không ngủ vì Bác là Hồ Chí Minh”. .
Xa xa, tiếng gà gáy báo hiệu buổi sáng.
(Nhiệm vụ của học sinh)
Chủ đề 3:
Mô tả một cảnh đẹp bạn bắt gặp trong những tháng mùa hè.
công việc tham khảo
Trước một chuyến đi dài, tôi cũng rất hồi hộp. Và chuyến đi Yên Tử lần này cũng vậy. Sau một chặng đường dài đi qua nhiều nơi, nhiều chốn, xe dừng lại dưới chân núi Yên Tử. Xe vào bãi đậu mọi người chuẩn bị vào lễ chùa. Tôi ngửa cổ nhìn lên, một ngọn núi cao hùng vĩ, từng đám mây lững lờ bay trên đỉnh núi. Mọi người đã đông đủ, tất cả bắt đầu bước vào chùa để chuẩn bị đi lên. Đây là một ngôi chùa dưới chân núi.
Ngôi chùa dưới chân núi này có tên là “chùa Chuông”. Tôi thắc mắc về cái tên này, một vị sư trong chùa giải thích cho tôi với giọng ấm áp. Sau khi nghe sư giải thích về tên chùa, tôi đã hiểu ra thêm rất nhiều điều. Ngôi chùa này trông còn rất mới, chắc là vừa được trùng tu, tôn tạo. Vừa bước lên những bậc thang đầu tiên đã thấy hương khói nghi ngút. Trước mắt tôi là một cánh cổng rất cao có ghi chữ Nho. Mọi người chuẩn bị nhang đèn làm lễ. Tôi cũng đi theo mẹ để xem. Trong chùa, một không khí linh thiêng, trầm mặc nơi cõi Phật. Trong chùa có hai pho tượng: một tượng Quán Thế Âm Bồ tát tọa thiền trên đài sen, và một tượng thầy tu, tôi được biết đây là vị trụ trì của chùa, sau khi ngài viên tịch, người ta đã đúc tượng đồng để tưởng niệm . Sau chùa chính có nhiều chùa nhỏ. Điều tôi thích nhất khi đến đây là chiếc chuông đồng. Quả chuông này rất lớn, phải nặng vài tấn và trên quả có khắc nhiều hàng chữ “Nu”. Sau khi vào chùa Trình, mọi người tiếp tục hành trình lên lưng chừng núi, trên đó là chùa Hoa Yên.
Vì còn nhỏ nên mọi người cho tôi đi cáp treo lên lưng chừng núi. Từ trên cáp treo nhìn xuống, núi rừng Yên Tử thật hùng vĩ. Những cánh rừng cứ cuộn mãi, cuộn mãi. Tôi có cảm giác như mình đang đi trên một chiếc máy bay nhỏ bay trên một ngọn núi hùng vĩ. Đi cáp treo rất thú vị, tôi chỉ mất tám phút để đến chùa Hoa Yên. Cảnh chùa Hoa Yên đẹp quá, vừa tôn nghiêm vừa uy nghiêm. Khói có mùi thơm. Vì thích nên tôi xin nghỉ cùng mọi người đi ăn trưa. Người ta nói với nhau:
Vậy là chúng ta đã đi được nửa đường về nguồn.
Sau khi nghỉ ngơi, mọi người chuẩn bị hoa quả ngày lễ Phật. Giữa bốn bề bạt ngàn cây cối, đoàn người hành trình về nguồn mỗi ngày một đông hơn. Vì đây là một trong hai vùng đất Phật linh thiêng của nước ta nên ai đến đây cũng mong được bình an, hạnh phúc. Lễ chùa xong, người ta lại tiếp tục leo lên. Vì cao và dốc quá nên không có cáp treo, mọi người rủ nhau leo.
Đây là phần mà tôi cảm thấy khó khăn nhất. Tôi phải trèo qua những tảng đá lớn, chèo rất sợ. Có những vách đá rêu phong rất trơn trượt, mọi người phải hết sức cẩn thận để giữ sức leo đến đỉnh. Vì đã leo lên khá cao nên những đám mây dần dần quấn lấy anh. Tôi nhìn xuống và chỉ thấy những đám mây. Tôi chuẩn bị leo lên đỉnh. Thỉnh thoảng, tôi ghé vào cửa hàng lưu niệm ở cả hai bên. Những đám mây lắng đọng tạo nên những món quà bốc hơi rất đẹp. Tôi đã mua cho cô ấy một chiếc vòng cổ rất đẹp với một trăm lẻ tám hạt cườm. Bà tôi hay đi chùa nên tôi muốn mua tặng bà để mang sự linh thiêng của cõi Phật về chốn phồn hoa đô hội. Những giọt mồ hôi đang dần lăn dài trên má tôi. Để đến chùa Đồng còn phải đi qua vài ngôi chùa nhỏ hai bên đường. Chùa Đồng trong mắt tôi, nhưng tôi phải luồn qua một khe núi chơi vơi mới chạm được vào ba chiếc chuông đồng ở đây. Cuối cùng thì tôi cũng chạm tay vào được một trong ba chiếc chuông. Vì trời bắt đầu tối, mọi người bắt đầu đi xuống. Đường xuống rất khó khăn, mọi người phải đi qua những khe núi cheo leo, mọi động tác phải hết sức cẩn thận để không bị ngã nhưng mọi người ở đây đều rất vui vẻ. Cuối cùng, tám giờ tối, tôi ra bến xe về nhà, tôi mua rất nhiều vòng Phật về làm kỷ niệm.
Dù chuyến đi Yên Tử đã trôi qua nhưng tôi không thể nào quên được khung cảnh hùng vĩ và linh thiêng nơi đây. Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác kỳ lạ khi có mây bao quanh mình trên đỉnh núi. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để một năm không xa được về với đất Phật linh thiêng này.
(Nhiệm vụ của học sinh)
Chủ đề 4:
Mô tả một người bạn thân của bạn.
Lời yêu cầu
Kiểu bài: Tả người.
Yêu cầu về nội dung:
+ Giới thiệu người định tả.
+ Miêu tả cụ thể: chân dung (hình dáng), tính cách, hành động, việc làm.
+ Qua đó bộc lộ tình cảm, cảm xúc của em đối với người mà em đang miêu tả.
công việc tham khảo
Trong lớp 6A2, tôi thân với Khoa nhất. Hai người cùng học. Khoa là học sinh giỏi nên được nhiều người yêu mến.
Hàng ngày đến lớp, Khoa thường mặc bộ đồng phục của trường: quần tây xanh đậm và áo sơ mi trắng. Khoa có nước da hơi ngăm đen, dáng người cao dong dỏng, khuôn mặt trái xoan với chiếc mũi dọc dừa….
Khoa là người vui tính, suốt ngày nói chuyện và đùa giỡn, với bạn bè anh luôn nhiệt tình giúp đỡ, điểm các môn học, bài kiểm tra định kỳ luôn cao. Bạn học rất giỏi, nhưng bạn không bao giờ thể hiện bất kỳ hành vi kiêu ngạo nhỏ nào
Bạn bè, cả nam lẫn nữ, đều yêu quý và kính trọng Khoa. Thầy cô thường khen Khoa có tính tự lập cao và đó cũng là một nét tính cách đẹp mà chúng em cần học hỏi.
Khoa không chỉ là một học sinh giỏi mà còn là một người chăm chỉ. Việc gì đến tay Khoa, anh đều làm một cách chu đáo và cẩn thận. Ở nhà, Khoa là một đứa trẻ ngoan. Ngoài việc học, Khoa còn giúp bố mẹ một số việc lặt vặt để bố mẹ có thời gian nghỉ ngơi. Góc học tập của Khoa cũng rất gọn gàng, ngăn nắp. Sách vở, đồ dùng học tập, mọi thứ…
Khoa là một người bạn tốt, một tấm gương sáng, xứng đáng là Đội viên Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh.
(Sai lầm của học sinh)
Mai Thư