Kể chuyện: Nhà vô địch
Dạy
Đầu tiên. Ngày ấy, lũ trẻ trong làng chọn hố cát cạnh con mương đào làm nơi tổ chức thi nhảy xa. Bà Hà được mời làm trọng tài. Khán giả là những cậu bé, cô bé ngồi bên kia bờ mương háo hức chờ xem.
Chị Hà lớn tiếng:
– Thí sinh chuẩn bị! Người số một: Hùng!
Hùng To bơi như vịt chạy vào vị trí. Nghe tiếng hô: “Bắt đầu!”, nó lấy đà chạy nhanh một cách bất ngờ. Gần đến nơi rồi, miệng nó mím lại. “Phốc”, nó nhảy ngay xuống miệng hố bên kia, mặt đất lún xuống. Anh đứng dậy, kiêu hãnh nhìn mọi người.
Người tiếp theo là Dũng Béo. Vừa gọi tên, anh liền vỗ đùi đen đét để thị uy. Sau đó anh cũng nhảy qua hố có phần dễ dàng hơn Hùng Tô. Chỉ riêng cái chân lún sâu xuống lớp đất mềm đã khiến tất cả lao vào “kéo” anh lên. Anh cười toe toét:
– Tôi sẽ nhảy lại để tự mình phá kỷ lục.
Người thứ ba qua lỗ nhẹ như mèo là Tuấn Sứt, anh từng thi nhảy xa cấp huyện. Xong việc, anh nằm khoanh chân trên bãi cỏ để chờ nhận giải.
2. Chị Hà gọi Tôm Chíp. Tôm Chip là em út trong nhóm, tính tình rụt rè, nghe đến tên là mặt đỏ bừng. Chị Hà ngại ngùng nói:
– Nếu tôi không nhảy, tôi sẽ là khán giả.
Tôm Chip càng bối rối. Dũng Béo thấy vậy, cười nói:
– Là khán giả, hãy sang bên kia bờ mương.
Có thể vì tự ái nên Tôm quyết định nhận chức.
– Hai… ba!
Tôm Chip nhảy dựng lên. Khi gần đến bệ nhảy, anh ta đột nhiên dừng lại, hai chân chạm đất.
– Không nhảy được thì chạy qua.
Hay để tôi kẹp nó dưới cánh tay và nhảy qua.
– Lúc nãy tôi đưa cậu thành tích rồi. – Dũng, Hùng và một vài người bạn hào hứng động viên anh.
Tôm Chip suýt khóc vì giận mình và các bạn. Chị Hà nhẹ nhàng an ủi:
– Hay anh để Dũng nhảy về trước.
3. Nhưng Tôm quyết định nhảy lần thứ hai. Lần này anh lấy đúng đà. Anh vừa bước lên gò đất và nhảy lên thì bên kia mương có tiếng kêu lớn. Mọi người đều tập trung xem thi đấu nên chỉ thấy một cậu bé do xô đẩy nên lăn theo mép mương rơi xuống nước. Anh chạy nhanh như một mũi tên. Gần đến hố nhảy, anh quay sang một bên và tiếp tục lao tới khiến mọi người bật cười. Khi em bé đã ở gần mép nước. Tôm Chíp cũng đã ra mương. Có một tiếng kêu tuyệt vọng. Khi cả bọn nhận ra nguy hiểm thì cũng thấy Tôm Chíp đã kịp thời nhảy qua mương để ẵm con. Mọi người thở dài.
4. Hà lội sang bờ mương bên kia. Lũ trẻ lội qua từng đứa một. Tất cả đều lè lưỡi, lắc đầu không hiểu làm sao Tom Chip có thể nhảy qua một con mương rộng như vậy. Dũng Béo nói:
– Chức vô địch thuộc về Tôm Chíp. Nhưng chúng ta phải kiểm tra xem nó có lắp cánh quạt nào không.
Cả bọn phá lên cười và chìa mặt ra cho Tôm Chip xem. Còn Tôm, anh kể lại, lúc đó anh không nghĩ đến cuộc thi mà chỉ nghĩ đến việc cứu em bé khỏi rơi xuống nước.
(Theo Tạ Duy Anh)
trăng sáng