Kể chuyện: Người thợ săn và con nai
Dạy
Đầu tiên. Mới chập choạng tối, người thợ săn lôi súng hỏa mai từ trong bếp xuống, gói đạn vào chiếc túi màu chàm, rồi đeo đèn pin lên trán, đi vào rừng. Mùa trám chín, hươu nai về nhiều lắm, đi săn thôi nào!
2. Người thợ săn đi bộ đến suối.
Tiếng suối róc rách hỏi:
– Buổi tối anh đi đâu?
– Săn nai.
Luồng nói:
– Hươu thường đến soi gương trên mặt suối. Đừng bắn con nai!
Người thợ săn lùi lại.
3. Dưới gốc cây mía, anh ngồi hạ đèn lồng xuống. Cây hỏi:
– Đến chơi với tôi?
– Không.
– Bạn đi đâu vậy? Ở đây vắng quá! Không có ai đến chơi. Phải đến mùa trái cây mới thấy nai về. Đã đến lúc con nai trở lại!
– Tôi chỉ chờ có vậy thôi. Cung cấp cho nó một shot!
– Ngôi sao?
– Cái đèn pin này… để soi cho những con hươu đang lóa mắt không biết đường mà chạy, cây súng này… để bắn.
– Thật là thô lỗ!
– Thịt nai ngon quá.
Cây mía rưng rưng nước mắt:
– Vậy thì cút đi!
Người thợ săn không để ý đến những tiếng xì xào giận dữ trên cây gậy. Anh đợi.
4. Thế rồi, trên sườn đồi tối dưới ánh trăng, bóng nai dần hiện ra. Ngọn đèn lò trên trán người thợ săn sáng rực. Hai con mắt nai đỏ như hổ phách lẫn lộn trong ánh sáng. Con nai đẹp quá. Thợ săn quên mất miếng thịt ngon. Người thợ săn quên giơ súng. Người thợ săn nhớ lại lời suối, ngọn đồi, cây cối: Cây cỏ trong rừng đều là bạn của ta, sao ta lại ăn thịt các ngươi!
Con nai im lìm, trắng xóa trong ánh đèn.
5. Người thợ săn mải mê ngắm hươu, mồ hôi lấm tấm trên trán. Chiếc dây da rơi xuống, ánh đèn lấp ló trong bóng tối, mất bóng con nai. Con nai bỏ chạy. Người thợ săn luống cuống đưa tay đẩy sợi dây da. Nhưng dưới ánh đèn không thấy con nai đâu cả.
Người thợ săn lang thang xuống đồi.
Trăng nhìn thấy tất cả, mỉm cười.
– Ngủ ngon! Chúc ngủ ngon!
Một lúc sau, người thợ săn đã ngồi trước đống lửa. Bao súng và đạn treo trên sào bếp. Đêm đó, trong giấc ngủ êm đềm, anh mơ thấy một con nai. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con nai đáng yêu như vậy!
(Theo Tô Hoài)
trăng sáng